Lãng đãng mùa thu Hà Nội
Văn hóa - Ngày đăng : 15:51, 16/10/2020
Khi bất giác, một ngày, đứng bên hiên cửa, nhìn xa xăm khắp những con phố cổ đã nhuốm màu thời gian, phủ trên mình vạt nắng vàng tươi, trải dài khắp phố phường là những hàng cây lá đã chuyển vàng tự bao giờ. Thì ra, thu đến rồi, đã đến lúc mở tủ tìm cho mình những chiếc khăn choàng, những chiếc áo khoác mỏng. Tiết trời se lạnh, trong một khoảnh khắc nào đó, vạn vật quá đỗi nên thơ, khiến lòng người cũng vì đó mà trầm lắng hơn, lặng mình trước những vẻ đẹp đầy lãng mạn.
Mùa này đã không còn cái nắng gắt oi ả, thay vào đó là những cơn gió lạnh man mác, người ta hay gọi là gió heo may. Không lạnh lẽo, giá buốt như mùa đông, cái lạnh mùa thu là cái lạnh trong buổi sáng sớm tinh mơ, len lỏi khắp những phố phường, từ phố cổ bình yên cho đến góc cà phê tĩnh lặng ven đường, hòa chung với bầu không khí lãng mạn, dung dị, tất cả tạo nên một khúc hân hoan, một món quà của tinh thần cho người đời mỗi độ thu về. Ta bỗng đem lòng si mê một Hà Nội phố, đẹp đến nao lòng!
Trong cái nắng dịu dàng của một ngày đầu thu, Hà Nội như được khoác lên mình chiếc áo mới. Men dọc theo tuyến đường Phan Đình Phùng, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu, Trần Phú, Kim Mã… nhìn hai hàng cây rợp lá vàng, giây phút ấy làm người ta lắng lại một chút, thấy cuộc sống nhẹ nhàng thanh thản hơn, thấy lòng mình chùng lại, dịu dàng, thấy yêu cuộc sống hơn và bồi hồi nhớ lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm xưa cũ.
Thu Hà Nội, vẫn luôn là một nguồn cảm hứng bất tận đối với những người nghệ sĩ. Bởi Hà Nội mùa này làm lòng ta xao xuyến, xốn sang vô chừng. “Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về thơm từng cơn gió. Mùa cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ. Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua…”, từng câu hát trong bài “Nhớ mùa thu Hà Nội” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, chỉ thoáng nghe qua là cả một bầu trời thu hiện ngay trước mắt, khiến cho bất cứ ai khi đặt chân tới thủ đô vào này thì đều mang về cho mình những nỗi nhớ đặc biệt.
Trên phố xa, bỗng cất lên tiếng rao “Cốm đây! Ai mua cốm đi!” của những người phụ nữ với đôi quang gánh trên vai, những người gánh cả mùa thu, gánh theo hương cốm xanh non đầu mùa vào phố. Nếu có dịp, nhất định phải thưởng thức “thức quà của lúa non”, một trong những thức quà đặc trưng ngày thu của đất Hà Thành. Những hạt cốm tươi xanh mướt được gói gọn ghẽ trong những chiếc lá khoai ráy xanh non, lớp ngoài là chiếc lá sen cuối mùa, rồi cột lại bằng sợi rơm non vàng rụm mảnh mai. Sẽ chẳng ai dùng thìa để ăn cốm, để thưởng thức trọn vẹn hương vị, người ta thường “nhón” một chút cốm từ 5 đầu ngón tay, rồi thả trực tiếp vào miệng. Khi đó mới cảm nhận được hết cái sự dẻo dẻo, thơm bùi, hương vị thanh tao từ những hạt cốm.
Nhắc tới Hà Nội thì không thể không nhắc tới hương hoa sữa. Năm nào cũng vậy, mùa thu đến là hoa sữa lại tỏa ngát hương thơm, nồng nàn dư vị. Thong dong tản bộ trên những tuyến phố Bà Triệu, Nguyễn Du, quanh hồ Thiền Quang,… ta cảm nhận rõ nhất hương hoa sữa, nếu không có hoa sữa thì có lẽ mùa thu sẽ chẳng còn là mùa thu.
Đến Hồ Tây trong những buổi chiều tà, khi ánh nắng nghiêng nghiêng phủ ánh vàng nhuộm cả mặt hồ lấp lánh, người ta cứ hay nói đùa rằng “Ai chưa đi hết một vòng Hồ Tây, thì chưa phải là đi Hà Nội”. Hồ Tây với người Hà Nội là nơi gửi gắm bao niềm vui, nỗi buồn. Là khi thấm mệt, chỉ cần ghé ngang, hít một hơi thật căng nơi lồng ngực, cảm nhận trọn vẹn cả bầu không khí trong lành, bỗng chốc thấy lòng thư thái lạ thường.
Hà Nội mùa thu vẫn cứ luôn dịu dàng, sâu sắc và bình yên, khiến cho những người con Hà Nội xa xứ cứ khắc khoải nhớ nhung, khiến cho du khách thập phương từng ghé đến cũng chỉ mong ngày được trở lại.