Đa nguồn – khu vực hóa: Tấm khiên của chuỗi cung ứng

Trần Hòa|14/10/2025 08:51

Trong bối cảnh địa chính trị biến động khó lường, các cú sốc về thuế quan, trừng phạt thương mại, hay bất ổn an ninh có thể khiến chuỗi cung ứng toàn cầu tê liệt trong chốc lát. Chính vì vậy, chiến lược khu vực hóa (regionalization) kết hợp đa nguồn (multi-sourcing) đang trở thành chuẩn mực mới. Doanh nghiệp buộc phải thiết kế mạng lưới gần thị trường tiêu thụ hơn, đồng thời tận dụng được năng lực toàn cầu và quản trị quyết định tự sản xuất hay thuê ngoài (make-or-buy) ở cấp độ toàn hệ thống.

Regional hub & dual-sourcing

Thay vì phụ thuộc vào một quốc gia hay một nhà cung cấp duy nhất, nhiều tập đoàn đã xây dựng các “trung tâm khu vực” (regional hub). Đây là những điểm nút vừa đủ gần thị trường để rút ngắn thời gian giao hàng, vừa đủ linh hoạt để xoay trục sang nhà cung cấp khác khi cần.

Mô hình “dual-sourcing” – duy trì hai nhà cung cấp chiến lược cho một nguyên liệu hoặc linh kiện quan trọng – giúp doanh nghiệp tránh tình trạng “một đứt, tất cả tê liệt”. Đặc biệt, trong những ngành nhạy cảm như điện tử, dược phẩm hay ô tô, việc đảm bảo nguồn cung liên tục còn quan trọng hơn cả việc tối thiểu hóa chi phí.

Make–buy ở cấp chuỗi cung ứng

Quyết định “tự làm hay thuê ngoài” vốn quen thuộc ở cấp nhà máy, nay được nâng lên cấp độ mạng lưới toàn cầu. Doanh nghiệp không chỉ cân nhắc năng lực sản xuất, mà còn tính đến yếu tố an ninh chuỗi cung ứng, bảo mật công nghệ, và khả năng phản ứng nhanh với biến động.

Trong nhiều trường hợp, doanh nghiệp chọn giữ lại khâu sản xuất “xương sống” – nơi chứa bí quyết công nghệ, còn những phần phụ trợ có thể thuê ngoài cho đối tác tại nhiều khu vực. Như vậy, chuỗi cung ứng vừa giữ được sự kiểm soát chiến lược, vừa có độ linh hoạt cần thiết để thích ứng.

Bản đồ quyết định khu vực hóa
Bước 1: chồng lớp rủi ro như thuế, lệnh trừng phạt hay bất ổn an ninh lên bản đồ cung – cầu hiện có.

Bước 2: tính toán “chi phí toàn diện cộng rủi ro” (Total Landed Cost + Risk) cho từng kịch bản, bổ sung thêm yếu tố thời gian giao hàng và mức biến động.

Bước 3: chọn tổ hợp nhà cung cấp “địa phương + xuyên biên giới” đi kèm điều khoản chuyển đổi nhanh.

Bước 4: xây dựng thỏa thuận dịch vụ (SLA) về minh bạch dữ liệu và kế hoạch tăng – giảm công suất. Kết quả là một mạng lưới linh hoạt, giảm tối đa sự phụ thuộc vào một điểm đứt gãy duy nhất.

Cấu trúc hợp đồng & chia sẻ rủi ro

Để chiến lược đa nguồn hiệu quả, hợp đồng với nhà cung cấp cần được thiết kế lại. Thay vì tập trung vào giá mua, hợp đồng hiện đại phải tích hợp các điều khoản chia sẻ rủi ro, gắn trách nhiệm hai chiều, và khuyến khích minh bạch thông tin.

Doanh nghiệp có thể áp dụng cơ chế giá bám theo chỉ số thị trường, kèm theo điều khoản công suất tăng đột biến (surge capacity) với mức trần chi phí rõ ràng. Điều khoản “thoát hiểm” (exit clause) dựa trên rủi ro địa chính trị cũng là điểm không thể thiếu để doanh nghiệp chủ động trong tình huống bất ngờ.

Một hợp đồng thông minh phải có chỉ số hiệu năng hai chiều: từ tỷ lệ giao hàng đúng hạn (OTIF) đến chất lượng, minh bạch chi phí và khả năng chuyển đổi. Giá nguyên liệu nên gắn với chỉ số thị trường để tránh biến động bất ngờ; điều khoản tăng công suất cần có giới hạn rõ ràng; và cần thêm “điều khoản thoát hiểm” khi xảy ra khủng hoảng chính trị. Doanh nghiệp nên xây dựng bảng điểm nhà cung cấp theo lĩnh vực: linh kiện then chốt và phần phụ trợ, từ đó phân bổ khối lượng hợp lý. Đỉnh cao của hợp tác là nền tảng chung (vendor collaboration platform) để cùng phát triển sản phẩm, qua đó rút ngắn thời gian đưa hàng ra thị trường.

29456704.jpg

Đo “chi phí toàn phần” thay vì giá mua

Thực tế cho thấy, giá mua rẻ chưa chắc đã là lựa chọn tối ưu nếu phải gánh thêm chi phí vận chuyển xa, thuế bổ sung, hay rủi ro gián đoạn. Doanh nghiệp tiên tiến hiện nay tính toán “chi phí toàn phần” (Total Landed Cost) cộng thêm hệ số rủi ro (R).

Chỉ khi nhìn toàn diện – từ chi phí vận chuyển, lưu kho, thuế quan, chi phí bảo hiểm, cho tới rủi ro chính trị – nhà quản trị mới thấy bức tranh thật sự. Phương pháp này giúp họ quyết định sáng suốt hơn: giữ một phần sản xuất gần thị trường để an toàn, đồng thời duy trì một phần ở xa để tận dụng lợi thế chi phí.

Đa dạng hóa nhà cung cấp và khu vực hóa không phải là việc “mua thêm” cho nhiều, mà là tái thiết kế toàn bộ mạng lưới để kiểm soát rủi ro ở cấp hệ thống. Trong thời đại địa chính trị phức tạp, doanh nghiệp nào biết kết hợp giữa trung tâm khu vực, quyết định make-or-buy thông minh, hợp đồng chia sẻ rủi ro, và cách tính chi phí toàn diện, doanh nghiệp đó sẽ đứng vững. Khi chuỗi cung ứng không còn bị bó hẹp trong biên giới một quốc gia, mà vận hành trên nền tảng đa vùng và đa đối tác, khả năng chống chịu và cạnh tranh sẽ trở thành lợi thế dài hạn.

Bài liên quan
  • Kho vận 2025: Robot có thực sự là lời giải tối ưu?
    Sau giai đoạn trầm lắng năm 2024, xu hướng tự động hóa nhà kho đang trở lại mạnh mẽ. Từ hệ thống robot di động tự hành (AMR), hệ thống giá kệ và bốc dỡ tự động (AS/RS), cho đến robot hình người hỗ trợ khâu soạn và đóng gói hàng hóa (pick/pack), các công nghệ mới đang đồng loạt được thử nghiệm và đưa vào vận hành.

(0) Bình luận
Nổi bật Tạp chí Vietnam Logistics Review
Đừng bỏ lỡ
Đa nguồn – khu vực hóa: Tấm khiên của chuỗi cung ứng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO