Nàng Xuân
Tôi thấy nàng Xuân nơi ánh dương
Hôn lên vạn vật trong yêu thương
Đông tàn, cỏ cây bừng tỉnh giấc
Nảy lộc, đâm chồi, tỏa ngát hương
Tôi thấy nàng Xuân nơi muôn hoa
Hồng, lan, tu-líp trông kiêu sa
Cúc, đào, mẫu đơn đua khoe sắc
Dâng tràn tình cảm người yêu ta
Tôi thấy nàng Xuân trên cánh đồng
Thênh thang, bát ngát, lúa oằn bông
Nông phu hớn hở mùa thu hoạch
Đời nông sảng khoái và thong dong
Tôi thấy nàng Xuân - chim én bay
Kìa, Xuân đang đến, người có hay
Thời khắc hồi sinh cùng đổi mới
Cho tương lai tươi sáng từng ngày
Tôi thấy nàng Xuân nơi trẻ thơ
Vô tư, trong sáng, học i tờ
Tung tăng đi khoe quần áo mới
Niềm vui vào tận trong giấc mơ
Tôi thấy nàng Xuân trong mắt em
Rạng ngời, lấp lánh tựa sao đêm
Sáng lên tình yêu trong đáy mắt
Nhìn hoài mà cứ muốn nhìn thêm
Ta chăm sóc tình yêu từng ngày
Mong tình đẹp mãi chẳng nhạt phai
Khi biết sự thật rằng hạnh phúc
Tự mình nuôi dưỡng, chẳng do ai.
Joseph Đỗ
Viết bên thềm xuân
Mùa xuân,
ngoài kia rực vàng diêm dúa
đào, mai, quất cãi nhau góc chợ nhỏ
xuân với anh đuối buổi chòng chành
Đội lên đầu chiếc bánh chưng xanh
ngỡ chạm trời, cật đất
vài tiếng nữa thôi vì sao tất bật
giao mùa đã hành quân, lộc nhú lên đàng
Mùa xuân
cắn miếng vui vỡ giòn bánh tráng
giữa hai ta chiều kích khoảng lặng
lạnh bình yên dự báo sóng thần
Bài ca xuân
tiếng kèn môi mang thai nhung lụa
vết cắn rạch nhớ nhung tràn vào đêm lệ ứa
trời cao đất dày ngậm ngải nụ em
Xuân buồn em
khản cổ gọi mùa...
Trần Ngọc Phượng
Ngày Xuân nhớ Nguyễn Bính
Thơ tình ông viết chân quê
Đẫm hương vườn ruộng bộn bề tầm tang
Giậu mùng tơi, bụi tre làng
Cây đa, bến nước dở dang câu thề
Vườn dâu, bãi mía, con đê
Theo câu lục bát tìm về yêu thương
Một đời quấn quyện, vấn vương
Tình ông gửi trọn nẻo đường hồn quê
Cái lần “em đi tỉnh về”
“Đợi em ở mãi con đê đầu làng”
Sợ em “khăn áo rộn ràng”
“Hương đồng gió nội” quên mang về cùng…
“Mưa xuân” thấm áo, lạnh lòng
Tìm tan đêm hội mà không thấy chàng… T
hôi đành “lỡ bước sang ngang”
“Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây”…
Đàn tôi đứt hết cả dây
Sang “cô hàng xóm” hẹn ngày xin tơ
Thế rồi cứ đợi cứ chờ “
Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng”…
Ba xuân không gặp lại chàng
Vậy là “cô lái đò” ngang lấy chồng…
“Rừng mơ” hiu hắt buồn trông
Gặp người con gái để lòng xốn xang…
“Hai thôn chung lại một làng
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này”…
Hồn quê nắng ấm xuân nay
Tình thơ dành trọn một ngày nhớ ông
Nguyễn Văn Khả