Dương cầm
Thuở xưa tôi yêu tiếng dương cầm
Thầm ước chuyện tơ tóc trăm năm
Cùng ai mơ màng trên phím trắng
Du dương theo cung bậc thăng trầm
Thời sinh viên, cuộc sống đơn sơ
Nhưng tâm hồn đầy ắp mộng mơ
Yêu tiếng đàn, yêu nàng ngân phím
Đắm mình trong mộng đẹp ngày thơ.
Tiếng yêu thương thật khó xếp vần
Bao lần muốn nói lại bâng khuâng
Nhìn lại mình hai bàn tay trắng
Chuyện yêu đương sao thấy ngại ngần.
Thời gian trôi, đến lúc ra trường
Chạy t.m sinh kế khắp bốn phương
Những mộng mơ xưa đành gác lại
Nhằm lo cơm áo giữa đời thường.
Tháng năm vất vả cũng qua đi
Trả công người cần mẫn, kiên trì
Cuộc sống vật chất nay tạm đủ
Vẫn thấy mình như thiếu thứ chi.
Hôm nay ngồi ở quán Dương Cầm
Bồi hồi, rung động giữa thanh âm
Thấy ước mơ xưa mình quên lặng
Chợt quay về từ chốn xa xăm!
Joseph Đỗ
Thị Trấn bình yên
Chúng tôi lớn lên thị trấn giữa ngàn thông
Núi bao phủ cả ngày dài quảng bộ
Dòng suối nhỏ ngược chiều về với gió
Thấp thoáng xa, rừng cũng hẳn chưa giàGiữa cao nguyên M’nông những đồi cỏ rì rào
Xanh thấp lại, trôi tận về thung lũng
Ngủ yên mãi màn sương đồi tản vắng
Có áng mây nào giăng phủ núi ngoài xaThị trấn ngát hoa, trên khắp lối rẻo về
Dã quỳ nở, gọi mùa thu trở lại
Những nẻo đường bụi mịt mờ nắng ải
Con dốc nào ba mẹ đã dừng chânThị trấn rợp vàng mùa thu đến xốn xang
Hoa trôi mãi theo dòng, mùa thác đổ
Nhánh lan rừng mùa xuân đầu chớm trổ
Tháng ba đã quen ong bảng lảng hương cà phêNgày ấy lại về trên những nẻo đường xa
Bụi phủ đỏ hai bên đường, tán cây gầy khô khốc
Những lâm trường đoàn xe dài tít tắp
Đêm đến rồi lại về, dừng nghỉ chặng đường khuyaThị trấn của mùa lũ đến cũng mệt nhoài
Không khốc liệt nhưng bão dài ngao ngán
Tuổi trẻ bắt cá, hồn nhiên cánh đồng cạn
Mùa bão qua đi ba dựng liếp nhà xiêuThị trấn vùng xa, chỉ thấp thoáng bóng nhà
Đêm lại đến ngọn đèn dầu leo lét
Đường hẻo lánh, dây thép gai rỉ sét
Để lặng yên góc rêu phủ hiên trườngThị trấn ở xa, đường đôi chỗ thành hình
Vẫn hư hỏng chờ tay người dặm vá
Rặng thông trên cao chiều reo ngày trở lạ
Gọi mặt trời ráng đỏ phía hoàng hônThị trấn nào bình yên tôi lớn thêm
Tiếng gà rừng gáy ran, màn sương đêm tĩnh lặng
Ánh lửa sáng nhà ai giăng, củi thơm rừng mới dựng
Để đến trường tản bộ lẫn vào sương.Thị trấn về đêm bình yên cũng lạ thường
Không nhiều mấy quán xá đêm quen thuộc
Chỉ những hàng rong, bên đèn loè đom đóm
Tiếng nói nhẹ nhàng, tiếng nói đủ người ngheThị trấn lẫn vào đêm sao vẫn cứ miên man
Ai thấy nhớ theo chiều dài ký ức
Để quãng đường qua nghe chừng nhiều nuối tiếc
Để nhớ thêm hòa điệu cũ xa xôiThị trấn ngủ yên, người đến lại quay đi
Thị trấn của thế hệ chung tay người dựng lại
Cơn bụi phủ qua rồi chiếc áo sờn mới mãi
Với bao ngày ta biết để thương nhauThị trấn đã lên đèn, hoa nở khắp mùa quen
Con suối nhỏ hoa vẫn trôi, nỗi niềm thời dĩ vãng
Mùa phượng hạ sang cũng ươm mầm giọt nắng
Tiếng ve có khác xưa, mang nỗi nhớ vọng vềThị trấn của thời ba mẹ đã đi qua
Bao thế hệ dòng người đi hối hả
Mùa thu về trên trang thơ xếp lại
Cánh hoa mua, đồi vắng hóa chiều vàngThị trấn vẫn yên bình trong nếp cũ người đi xa
Mang vết dấu từ mọi miền Tổ quốc
Nơi lưu dấu những mảnh tình luôn đong đầy chưa dứt
Với hạt sương nào trôi trên má hóa già nuaNguyễn Quốc Học