Buổi chiều trong khoảnh sân nhỏ màu rêu cũ phủ kín theo thời gian, bố lật tấm cửa gian chính lỉnh kỉnh với đống lá dong, lá chuối, dây lạt gói bánh chưng, bánh tét. Mẹ từ ruộng về “sốt ruột” giục giã: “Liệu có kịp chín trong đêm không bố nó?”. Tay bố thoăn thoắt xúc nếp, chêm đỗ xanh, xếp lá, nở một nụ cười rất tự tin: “Kịp chứ sao không kịp”.